Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2008

Cụ Nhiên

Chưa đến 3 giờ chiều mà cụ Nhiên đã mặc xong quần áo để chuẩn bị tham dự bữa cơm gây qũy cho trẻ em mồ côi tại Quê nhà chiều nay, tánh cụ vẫn thế kể từ lúc còn trẻ, cụ không muốn bất cứ ai phải chờ đợi mình, nhất là từ khi cụ không còn lái xe được nữa mà phải nhờ đến con cháu thì cụ càng sửa soạn sớm hơn để mỗi khi chúng nó đến là cụ sẵn sàng đi ngay, cụ đang chờ cô con gái lớn về chở cụ đến Nhà hàng Kim Sơn trên đường Bellaire, cụ rất thích những công việc từ thiện, những công việc này cụ đã từng làm khi còn đi học, khi có nơi nào hỏa hoạn hay thiên tai là cụ lại cùng chúng bạn cùng lớp mang các thùng quyên góp xuống đường để xin tiền hay các vật dụng cần thiết để ủy lạo các nạn nhân không may đó. Sở dĩ cụ biết được tin này là vì tuần rồi trong khi tham dự Lễ Hội Mẹ Hiền Quán Thế Âm tại Trung Tâm Phật Giáo Chùa Việt Nam thì các cụ bạn đã cho cụ biết tin tức này. Trong lúc chờ đợi cụ lấy tràng hạt và bắt đầu niệm Hồng danh Bồ Tát Quán Thế Âm, cụ tin tưởng ở Ngài, cụ tin có nhân qủa, cụ tin tưởng ở Phật Pháp.

Từ khi chồng cụ tử trận, có mấy đám muốn bước tới với cụ nhưng cụ từ chối và cụ đã ở vậy nuôi đàn con ba đứa, mặc dù hoàn cảnh cũng không dư gỉa gì nhưng tấm lòng của cụ luôn rộng mở để giúp đỡ đến những người kém may mắn hơn cụ, kể cả lúc sau khi mất Miền Nam năm 1975, mặc dù cụ cùng các con bữa rau bữa cháo, có những hôm chỉ toàn khoai luộc nhưng cụ vẫn chia cơm sẻ áo đến những người cùng khổ, cõ lẽ vì những công đức như thế nên cả ba đứa con của cụ đều ăn học thành tài và cụ đã dựng vợ gả chồng cho chúng nó để bây giờ bầy cháu của cụ cũng đã bắt đầu khôn lớn, cụ nhớ đến ngày cụ tay dắt nách mang ba đứa con thơ tìm đường vượt biển, chuyến đi hôm ấy thập phần nguy hiểm, ngày đầu tiên con thuyền lênh đênh trên mặt biển êm, sóng lặng, nhưng đến ngày hôm sau thì giông bão nổi lên, mưa mỗi lúc một lớn, gió mỗi lúc một mạnh, sấm chớp đầy trời, con thuyền như một chiếc lá trồi lên hụp xuống trong trời nước bao la của biển đêm cuồng nộ. Gần cả trăm người trên thuyền đủ mọi Tôn Giáo, lúc ấy họ cầu nguyện theo Tôn Giáo của mình, còn cụ thì chuyên tâm niệm Hồng Danh Mẹ hiền Quán Thế Âm Bồ Tát, vì trong Mười hai lời nguyện của Ngài có lời nguyện thứ 2 là thường ở Nam Hải cứu độ chúng sanh, như có một lực siêu hình nào đó, lúc đó cụ cảm nhận được mặc dù mưa càng lúc càng to, sức gió càng lúc càng mạnh nhưng con thuyền hình như được một lực kỳ diệu nào đó nâng lên như đang lướt trên một tấm thảm mây, con thuyền cũng vẫn trồi lên hụp xuống nhưng sức trồi sụt thật nhẹ nhàng và rồi khi bình minh đến con thuyền đã qua được cơn bão táp.

Từ ngày cụ về Houston này và thường đi lễ tại Chùa Việt Nam, nơi có Tôn Tượng của Mẹ Hiền Quan Âm (cao 72 feet) thì cụ lại càng tin tưởng vào sự che chở của Ngài, nhất là vào năm 2005 sau cơn bão Katrina là đến cơn bão Rita, nha khí tượng, cũng như xem trên màn ảnh truyền hình thì cơn bão sẽ đổ bộ vào Houston, nhưng sau đó không biết vì một sức cản vô hình nào đó cơn bão đã trệch sang hướng khác, cụ tin tưởng vào mẹ hiền Quan Âm đã dang tay cứu với thành phố này để tránh được hiểm họa màn trời, chiếu đất.

Cụ rất hãnh diện về bức tượng này nên mỗi khi có dịp nói chuyện cùng các cụ bạn ở các Tiểu bang khác là cụ không bao giờ quên mang Tôn tượng Mẹ Hiền Quan Âm ra khoe như chính Mẹ Hiền Quan Âm là của cụ, cụ nói :

- Tôi nói cho cụ biết, Tôn Tượng này cao nhất nước Mỹ đó v.v..........

Đang miên mang suy nghĩ, thì có tiếng chìa khóa mở cửa và có tiếng cô con gái lớn vọng vào :

- Mình đi mẹ ơi!

Bây giờ thì cụ đang ngồi đây, trên lầu của Nhà hàng Kim Sơn, trong căn phòng ăn tuy không có trang trí gì cả nhưng cụ thấy trong lòng thật ấm áp, ấm áp ở chỗ khi vừa bước vào cửa cụ đã được Ban Tổ chức tiếp đón bằng những lời lẽ nhẹ nhàng, vui vẻ. Cả căn phòng ăn rộng lớn thế mà chỉ có những tiếng xì xào của các đồng hương, đồng bào Phật tử lâu ngày mới gặp nhau hàn huyên tâm sự, chứ không ồn ào, náo nhiệt. Cụ đang ngồi chờ đến giờ khai mạc, bỗng mắt cụ nhìn thấy một phụ nữ dáng nhỏ nhắn trong chiếc áo dài màu nâu đen có gắn chiếc nơ vàng trên ngực đang đi tới đi lui, lúc ở chỗ này, thoáng hiện chỗ khác, cụ mỉm cười chép miệng :

- Cái con bé thế mà hay... (câu nói này cụ thường nói lúc cụ còn bé, mỗi khi chơi đùa cùng chúng bạn, nếu có đứa bạn nào có một trò chơi hay, hay làm gì đó kiến cụ thích thú thì cụ lại cất tiếng " cái con bé thế mà hay" sau dần thành thói quen không bỏ được, cho đến khi cụ lớn lên đi lấy chồng rồi có con, cô con gái đầu lòng trở thành "cái con bé thế mà hay" của cụ mỗi khi nó làm điều gì khiến cụ vui sướng. Cho mãi đến bây giờ khi cụ đã về già, con cái đã lớn khôn, có chồng có vợ hết rồi và có đứa sắp có dâu, có rể, nhưng mỗi khi nói chuyện với con mà có ai đó nói một điều gì đó làm cụ vui vẻ thì cụ lại thốt lên "cái con bé thế mà hay", nhiếu lúc cô con gái lớn của cụ cũng phải bực mình nói : - con bây gìờ như thế này rồi mà mẹ cứ "cái con bé này....." lúc đó cụ chỉ mỉm cười và nói : - ở đây chỉ có cô và tôi thôi thì cô lớn với ai??? nói xong hai mẹ con cùng cười xòa).

Bây giờ thì cụ cũng đang thốt lên câu : - Cái con bé này thế mà hay với cô Xướng Ngôn viên Đài Litter Saigon Radio. Cụ nói :

- Cái con bé thế mà hay, đi lên đi xuống làm việc thế kia chắc cũng mệt lắm rồi thế mà miệng lúc nào cũng nở nụ cười.

Nụ cười đó,cộng với sự ân cần của Ban Tổ chức khiến lòng cụ ấm lại.

Khi Ban Tổ chức khai mạc bữa cơm gây qũy có thông báo như sau :

- Kính thưa qúy vị quan khách, khi qúi vị đang từ nhà lái xe đến đây thì Ban Tổ chức cộng sổ thu được trên sáu ngàn đồng, nhưng khi khai mạc bữa cơm gây qũy đã thu thêm được trên năm ngàn đồng, tổng cộng đã có trên mười một ngàn đồng, thì trong lòng cụ thấy hơi lo, với số tiền trên mười một ngàn đồng, trả chi phí ăn uống thế thì đâu còn lại bao nhiêu cho các em mồ côi bên quê nhà!!!. Sau đó Ban Tổ chức thông báo tiếp là khi qúi vị đang dùng cơm và thưởng thức văn nghệ thì BTC sẽ đặt tại mỗi bàn một số bao thư để tùy lòng hảo tâm của đồng hương, đồng bào Phật tử ủng hộ thêm thì cụ lại nuôi hy vọng sẽ có thêm ngân khoản. Đến khi Ni Trưởng Thìền Tự Chân Nguyên lên tường trình hoạt động của Chương trình Cánh diều Tuổi thơ. Lời lẽ của Ni Trưởng thật xúc tích, ngọt ngào thân ái, với những câu chuyện về những cảnh khổ của các em bé mồ côi tại quê nhà. Ni Trưởng cho biết các Chùa tại Việt Nam đã tập họp các em lại thành đội ngũ Gia đình Phật tử, Ni Trưởng dẫn chứng những lời Phật dạy, lời Ni Trưởng nhẹ nhàng thanh thoát khiến lòng cụ cũng khấp khởi vui mừng, cụ thầm nghĩ với sự tiếp đón ân cần của Ban Tổ chức, với những lời ấm êm của Ni Sư Trưởng Thiền Tự Chân Nguyên cộng thêm với nụ cười của " cái con bé thế mà hay" của cụ thì chắc chắn bữa cơm chay gây qũy này sẽ thu đạt được thắng lợi.

Khi còn ở nhà cụ đã cẩn thận bỏ vào một bao thư số tiền gìa ít ỏi của cụ, nay trong túi cụ chỉ còn vỏn vẹn tờ giấy hai mươi đồng mà cụ định tuần tới sinh nhật con bé My con cháu út của cụ, cụ sẽ mua qùa cho nó, nhưng khi nghe những lời của Ni Trưởng nói cụ không cầm được nước mắt, cụ thầm nghĩ " các trẻ thơ bên quê nhà còn cần hơn con bé My nhà cụ, tuần sau ngày sinh nhật nó cụ sẽ cho nó một món quà khác có ý nghĩa hơn nữa " nghĩ xong như thế cụ thò tay vào túi lấy nốt hai mươi đồng còn lại bỏ vào bao thư chờ Sư Cô Đại diện Thiền Tự mang thùng lạc quyên đến để cụ sẽ bỏ vào thùng.

Trong suốt bữa ăn ngoài phần tường trình hoạt động của Ni Trưởng là phần văn nghệ, cụ nhận thấy tất cả các ca sĩ từ người lớn đến các ca sĩ nhí đều hát thật tình, hát thật hay, cả phòng ăn luôn luôn vang lên những tràng vỗ tay dòn gĩa. Trong suốt bữa ăn cụ vẫn thấy " cái con bé thế mà hay" của cụ đi hết chỗ này đến chỗ khác, có lúc ở ngoài cửa, có lúc đã ở sau sân khấu khiến cụ đã phải thốt lên :

- Cái con bé thế mà hay, không biết đã ăn uống gì chưa, có đói không? thế mà lúc nào cũng thấy nụ cười nở trên môi, nhất là ánh mắt, ánh mắt cũng dấy lên nụ cười.

Có lúc cụ cũng định bưng đến cho "cái con bé thế mà hay" của cụ một cốc nước, nhưng cụ nghĩ lại mình gìa rồi lại đi đứng chậm chạp, không biết khi bưng đến nơi, cô ấy có còn ở chỗ cũ không nên lại thôi.

Đến lúc Sư Cô Đại diện mang thùng lạc quyên đến bàn cụ, cụ nghiêm trang đứng dậy, bao thư đặt giữa lòng bàn tay, hai bàn tay chấp lại thành một búp sen hướng về Sư cô xá ba xá:


Tôi tặng cho đời một búp sen
Hai tay chắp lại với tâm thiền
Nghe lời kinh kệ, lòng xa vắng
Người sinh, kẻ tử, buồn triền miên.

Tôi tặng cho người một búp sen
Cho người ra khỏi chốn bon chen
Tâm đi thanh thoát, lòng thanh thản
Bỏ đi tục lụy, với ưu phiền.

Làm sao để tặng một búp sen?
Chắp đôi tay lại đấy bạn hiền.
Chắp đôi tay lại như đang lạy
Là bạn tặng người một búp sen.(*)


Sau khi xá xong ba xá, cụ nhẹ nhàng bỏ bao thư tiền vào thùng quyên góp từ thiện, trong lúc đó ánh mắt Sư cô và ánh mắt của cụ giao nhau như ánh mắt hiền từ của Đức Phật đang ngự trên Bồ đoàn, miệng Sư Cô cùng miệng cụ cùng nở nụ cười như cánh hoa sen và trên hai bàn tay của hai người đang thực hiện hạnh bố thí mà Chư Phật đã dạy bảo. Ôi! thật là huyền diệu.

Bữa cơm chay gây qũy kết thúc, trước lúc ra về cụ thầm nhủ đêm nay cụ sẽ lần hạt bồ đề niệm Hồng danh Phật 108 lần để cầu nguyện cho Chương trình Cánh Diều Tuổi Thơ ngày càng lớn mạnh để các em mồ côi đang sống khổ cực tại quê nhà sẽ có cơm đủ ăn, áo đủ mặc và được cắp sách đến trường hầu mai sau sẽ là rường cột của đất nước. Trong lúc bước ra cửa miệng cụ chợt niệm :


Nam Mô Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn Linh Cảm Quán Thế Âm Bồ Tát Ma Ha Tát



Bài viết này :

- Kính dâng lên Hương hồn Mẹ
- Kính dâng lên Cúng dường Ni Trưởng và các Sư Cô Thiền Tự Chân Nguyên
- Kính tặng Ban Tổ Chức Cánh Diều Tuổi Thơ
cùng toàn thể Đồng hương Đồng bào Phật tử đã tham dự bữa cơm gây qũy ngày 8 tháng 4 năm 2007.

(*) Bài thơ : Một Búp Sen của Chị Bình Nguyên (PNV) tặng
BCh&BBNB xin cảm ơn chị Bình Nguyện

Viết tại Xứ Hoa Hồng
xong ngày 11 tháng 4 năm 2007
bienchet&bupbenhatban

Không có nhận xét nào: