Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2008

Hương Ngọc Lan




Bầu trời đã nhá nhem, mặt trời sắp khuất sau đỉnh núi, chiều bãi biển nhạt nhòa trong bóng tối, bên ghềnh đá có những lượn sóng bạc đầu đua nhau ập tới, một chàng trai ngồi đó tự bao giờ, điếu thuốc trên môi lâu lâu lại lóe sáng, mắt đăm chiêu dõi tận chân trời

*
* *

Chàng trai đó là Hoàng, sống tại Sài Gòn và đang theo học Đại Học, một lần theo người bạn về Vũng Tàu và trong một buổi chiều trên bãi biển, Hoàng đã gặp Ngọc Lan, cái lần đầu tiên ấy đã làm trái tim chàng rung động trước Ngọc Lan của vùng biển xinh tươi và nàng cũng chơi vơi trước mối tình đầu để rồi những lời hẹn hò, những tình thư được gởi về nhau cho nhau những lời yêu thương nồng thắm.

Còn Ngọc Lan đang theo học lớp 12 vì là dân vùng biển nên nàng còn được mọi ngưởi gọi là con rái cá của biển xanh.

*
* *

- Á! anh đừng ra xa em sợ lắm !!!
Tiếng cô bé nhí nhảnh thốt lên nhưng vẫn buớc theo đôi bàn tay dìu của chàng trai từ từ ra xa hơn

Hôm nay biển đẹp, những lượn sóng tung tăng quyện lấy bước chân hai người, ra thật xa đến một chỗ vắng, bóng hai người quyện sát vào nhau
- Lan! anh yêu em nhiều lắm, em có biết không? những ngày xa vắng là những ngày mong đợi.
- Em cũng thế anh Hoàng ạ!

*
* *

Dọc theo con đường từ bãi sau dẫn về chợ, có hai mái đầu chụm lại đếm từng bước dưới những hàng phi lao hoặc những cây bàng có nhửng cánh lá xoè ra như những cái quạt, họ bước thật chậm như sợ con đường quá ngắn.
Ngôi nhà bé nhỏ ẩn mình sau những tàn cây, phía trước có trồng những dàn bông tím và thoang thoảng trong gío là mùi Ngọc Lan thơm ngát như đón chào màn đêm đang buông xuống và hai người tạm chia tay sau những nụ hôn nồng.

*
* *

Trên ghềnh đá có hai bóng người thấp thoáng;
- Em không chịu đâu! anh khắc tên em xấu quá !!!
Giọng nhõng nhẽo, Ngọc Lan tựa mình vào sát Hoàng
- Anh chưa khắc xong mà Lan !!!
- Nè xong rồi, em thấy đẹp không ???
Tiếng Hoàng bay bay trong gió ...
- Lan nè
- dạ
- kỳ này anh bận học thi, sẽ ít ra thăm em, đừng buồn Lan nhé
- em hiểu Hoàng ạ! và em mãi đợi chờ ...

*
* *

Sau mùa thi chàng trai trở lại, ngôi nhà xưa đã vắng bóng nàng, còn tìm đâu những buổi hoàng hôn, sánh vai bước trên con đường nhỏ,mối tình đầu ôi! chua cay qúa; tạo hoá ơi ông thật bất công, trong buổi chiều biển động bão dông, đã cướp mất nàng đi mãi mãi, khi liều mình trước sóng dữ hiểm nguy để cứu đứa bé thơ vô tội, làn nước bạc cuốn trôi nàng đi mãi, về nơi đâu để chàng ở lại sầu đau....

*
* *

- thôi về Hoàng ơi! khuya lắm rồi ...
tiếng người bạn cất lên sau lưng như đánh thức Hoàng về thực tại, chàng uể oải đứng lên nhưng như còn luyến tiếc mắt vẫn trông về cõi xa xăm.....
thoảng trong gió mùi hương Ngọc Lan thơm ngát ....

bienchet

Không có nhận xét nào: