Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2008

Trở Về

Bầu trời một thị trấn vùng cao nguyên sau cơn mưa đã mát dịu hẳn lại, trời trong xanh và ánh nắng chan hòa, thỉnh thoảng có vài cụm mây lãng đãng trôi ngang thị trấn và được những làn gío nhẹ đưa về cuối trời xa.
Chiếc xe đò liên tỉnh từ từ vào bến và đậu lại, trên xe mọi người đều nhốn nháo, người thì gọi nhau, kẻ thu dọn đồ đạc để mau chóng xuống xe, dưới đường cũng nhốn nháo không kém, tiếng mời chào cộng vào những âm thanh của đủ mọi tiếng động làm bến xe thêm huyên náo, duy chỉ trong một góc xe trên băng trước một người đàn ông trung niên vẫn bình thản ngồi đó nhìn khung cảnh náo nhiệt chung quanh mình bằng cặp mắt lơ đãng, nhìn vào đôi mắt ấy khiến người đối diện không hiểu ông đang nghĩ gì .- Đợi cho mọi người xuống hết và những tiếng ồn ào bớt hẳn đi, ông mới từ từ đứng dậy xách túi hành lý của mình rồi thong thả xuống xe, có vài tiếng chào của những người lái xe ôm nhưng ông chỉ mỉm cười cảm ơn rồi xách túi hành lý rảo bước ra khỏi cổng bến xe.

*
* *

Trên con đường sau cơn mưa vẫn còn những vũng nước mưa đọng lại, ông thong thả tránh và bước dọc theo con đường . Bao nhiêu năm rồi ông mới trở lại thị trấn này, thời gian trôi qua ông không còn nhớ nữa, quang cảnh cũng dã có nhiều đổi thay, thị trấn đổi thay và trong con người ông cũng có những sự đổi thay, ông vẫn bước đi với những bước chân thong thả, khi đi ngang qua một tủ bán thuốc lá chợt ông dừng lại; cô bé bán thuốc tuổi độ 12, 13 nhìn ông và vui vẻ mời chào :
- chào chú, chú cần gì ???
- cho tôi một gói thuốc 555, ông chậm rãi trả lời
Giọng cô bé còn trẻ con vội cất lên :
- chú ơi! tủ thuốc của cháu nhỏ quá không đủ một gói cho chú đâu!!! chú đợi cháu một lát cháu chạy sang bên kia lấy thêm nhé ...
Ông mỉm cười gật đầu và cô bé vội vàng chạy đi chỉ trong thoáng chốc đã quay về cùng với gói thuốc trên tay
- thưa chú đây
- bao nhiêu vậy cháu ???
- thưa chú 18.500 dồng ạ
Ông móc bóp rút ra 2 tời giấy 10.000 đồng trao cho cô bé và giọng ông trầm xuống
- cháu cứ cầm lấy hết khỏi thối lại
Cô bé cầm tiền vội ngước mắt nhìn ông
- chú !!!!
- cháu cầm ăn qùa, chú tặng cháu đấy
- cháu cảm ơn chú; tiếng cô bé run run
- à cháu nè, đường nào dẫn về đường này vây cháu ???
- ủa không phải chú ở thị trấn này sao ???
- ngày xưa chú có ở đây, nhưng lâu quá rồi, chú quên mất nhiều rồi cháu ạ
Cô bé cầm lấy mảnh giấy đọc lướt qua và giọng liếng thoắng chì
- chú đi hết con đường này qua ba cái ngã tư rồi quẹo phải là đến
- cảm ơn cháu
Ông xách túi hành lý lên lại thong thả bước đi, được vài bước bỗng nghe tiếng cô bé bán thuốc vọng ở sau lưng :
- chú ơi! sao chú không kêu xe đi cho nhanh ???
Ông dừng lại và quay đầu nhìn lại nhưng không nói gì chỉ mỉm cười và đưa tay lên vẫy như chào tạm biệt cô bé rồi tiếp tục rảo bước

*
* *

Ngang qua căn nhà bây giờ đã có nhiều thay đổi, bây giờ nó đã được mở thành một cửa hàng cho thuê internet, ông không dừng lại mà vẫn thong thả bước đi về cuối con đường rồi ghé vào một phòng trọ thuê một phòng ngủ, bỏ lại hành lý, khóa cửa xong ông lại lang thang trên những con đường của thị trấn cho đến đêm xuống thật khuya ông mới trở về phòng trọ

*
* *

7 giờ sáng trong một quán cà phê, bây giờ rất huyên náo tấp nập kẻ ra người vào, trong một góc nhỏ, người đàn ông bên ly cà phê đen, trên môi điếu thuốc tỏa khói, ông dõi mắt trông qua đường nhìn vào cửa hàng trước mặt ; Khoảng một tiếng sau hai cánh cửa được hé mở và một cô gái xuất hiện, đợi cho cô gái chuẩn bị xong, ông mới lững thững đi qua đường và bước vào cửa hàng, cô gái đang ngồi bên quầy tính tiền vội ngước lên nhìn ông
- thưa ông cần gì ???
- tôi có thể mướn một computer có internet được không ?
- dạ được, tiếng cô gái thật trong và thật hiền
- bao nhiêu một giờ ? ông vẫn chậm rãi hỏi
- thưa 4.000 đồng một giờ ông ạ
- cô cho tôi mướn 10 giờ, vừa nói ông vừa đưa cho cô gái bốn tờ giấy 10.000 đồng
- tôi có thể ngồi ở đâu ??
- thưa ông là khách đầu tiên, ông có quyền chọn lựa chỗ nào ông thích, thưa ông
Tiếng nói của cô gái vẫn vang lên, ông chỉ cúi đầu nói hai tiếng cảm ơn rồi đi đến một bàn máy trong một góc nhưng ở đó ông có thể nhìn được tất cả kể cả quầy tính tiền có cô gái đang ngồi - Thời gian trôi qua chầm chậm, cửa hàng bây giờ đã đông khách, cô gái lâu lâu lại rời quầy tính tiền đi tới đi lui, khi đến bên cạnh người đàn ông cô chợt thấy ông vẫn ngồi yên lặng bên máy và không làm gì cả, cô vội lên tiếng :
- thưa ông! máy có gì trục trặc sao ông không gọi ?
Ông ngước đầu nhìn lên hai mắt ông nhìn xoáy vào mặt cô gái và chậm rãi trả lời :
- không, máy không hư, nhưng tôi đang chờ
- ông đang chờ bạn ông ?
- không tôi đang chờ một người thân yêu nhất ...
vừa nói ông vẫn nhìn thẳng vào mặt cô gái và cô gái cũng thế cũng đăm đăm nhìn lại ông và bất chợt cô nhào đến ôm chầm lấy ông, trên mặt cô bây giờ ngập đầy nước mắt hòa trong tiếng nức nở :
- Trời Đại ca!!! anh đã về ...
Ông cũng đứng lên ôm lấy hai bờ vai cô gái
- phải Đại ca đã về ...
- Đại ca về hồi nào ? sao không cho Út hay ? Đại ca đang ở đâu ? Đại ca có khỏe không ? sao Đại ca không về đây liền ?????
Tiếng cô gái vẫn nức nở nhưng trong lời nói toát lên vẻ vui mừng và cô hỏi dồn dập
- từ từ mà Út, em hỏi vậy sao anh trả lời kịp
Bỗng cô gái buông người đàn ông ra và dùng hai tay đập liên hồi vào ngực ông
- Đại ca ác lắm! Đại ca bỏ đi mà không nói một lời
- Thì bây giờ Đại ca đã về rồi đây, giọng ông vẫn trầm buồn như thủa nào
Sau những phút xúc động khi gặp lại người thân, cô gái giờ đây bình tĩnh lại và ngồi xuống bên ông chậm rãi hỏi :
- bây giờ anh ở đâu ?
- anh đang ở nhà trọ cuối con đường này
- sao anh không lại đây ?
- Út hiểu tánh anh mà !!!
- Đại ca vẫn ngang bướng như ngày nào
Ông chỉ lặng thinh mỉm cười
- Bao nhiêu năm rồi Đại ca nhỉ ? từ ngày chị ấy ra đi, rồi Đại ca cũng biệt tăm luôn ....
- Út tưởng Đại ca đã chết ?
Ánh mắt ông vẫn hiền từ nhìn cô gái nhưng trong đó ánh lên một sự tinh nghịch
- Út không nghĩ như vậy đâu, tiếng co gái nũng nịu
- Út đóng cửa tiệm đưa Đại ca đi chơi nhe ?
- không Út, cứ làm việc đi, Đại ca ngồi đây nói chuyện với Út cũng được rồi

*
* *

Ánh nắng trải dài trên những đồi trà, mặt trời đã lên cao tỏa muôn tia sáng mang sức sống đến cho mọi loài trên trái đất, những đồi trà chạy típ tắp nhấp nhô đến tận chân trời được phủ bằng màu xanh của lá, thoang thoảng mùi hương trà theo gió lẫn trong không gian tạo nên một cảnh sắc thật hữu tình và thơ mộng
Trên con đường dẫn lên đồi trà, có hai bóng người một nam một nữ, người đàn ông trung niên mang dáng dấp phong trần và cô gái khoảng chừng 25 tuổi - Người đàn ông thong thả bước, mắt dõi nhìn về chốn xa xăm trong khi đó cô gái trông giống như một cánh bướm tung tăng, có khi chạy nhanh về phía trước, khi dừng lại cúi xuống nhặt một vật gì đó, có khi cất tiếng cười trong trẻo phá tan sự im lặng của rừng trà - Cứ như thế họ loanh quanh hết khu vườn trà này đến đồi trà khác cho đến khi mặt trời đã bắt đầu đứng bóng
- Út ơi! mệt chưa em ? tiếng người đàn ông vang lên
- Út chưa mệt đâu Đại ca ơi! hôm nay là một ngày vui nhất của Út, được thảnh thơi đi dạo với Đại ca, Út chỉ sợ Đại ca mệt thôi
- Trưa rồi Út à, kiếm chỗ nào nghỉ chân thôi
- Dạ! Đại ca
Vừa trả lời cô gái vừa lôi trong túi xách ra một tấm vải nhựa và trải xuống một gốc trà có tàn lá xum xê vửa hỏi :
- ở đây được không Đại ca ?
- chỗ nào cũng được Út ạ! tiếng người đàn ông vẫn trầm buồn
Trong lúc cô gái sửa soạn chỗ nghỉ chân thì người đàn ông vẫn chậm rãi bước những bước chân loanh quanh gần đó cho đến khi nghe tiếng cô gái vang lên :
- xong rồi Đại ca ơi! lại đây ngồi nghỉ đi
- ừ Út ơi! Đại ca tới liền
Trả lời xong, người đàn ông dã bước đến bên gốc trà nhìn xuống và nói :
- Út giỏi quá, có cà đồ ăn nữa à ?
- tại Đại ca cho Út biết trễ quá nên Út không mang theo được gì nhiều
- như vậy cũng đủ rồi Út ơi! Đại ca đâu có ăn nhiều, vừa nói ông vừa mỉm cười
- tại Đại ca không chịu ăn nhiều, trông tướng Đại ca kìa; tiếng cô gái thật là nhõng nhẽo
Ngưởi đàn ông ngồi xuống bên mép tấm nhựa và chỉ mỉm cười, hai người bắt đầu ăn, trong khi ăn cô gái cứ luôn miệng nhắc chừng
- Đại ca ăn đi nè, đây nữa nè ... thêm nữa nè ....khiến người đàn ông phải phì cười thành tiếng
- Út làm như bụng Đại ca bự lắm vậy ?
Bữa ăn trôi qua thật nhanh và trong lúc thu dọn cô gái lên tiếng
- Đại ca nè, Đại ca có hứa với Út là kể chuyện của Đại ca sau khi bỏ đây ra đi, vậy hôm nay Đại ca kể đi
Người đàn ông muốn thoái thác nên hỏi :
- ủa chứ Út không phải về coi cửa hàng sao ?
- không, Út nhờ nhỏ bạn coi dùm rồi; và giọng dỗi hờn cô gái tiếp
- hôm nay Đại ca phải kể cho Út nghe không thôi Út không về đâu
- chuyện của Đại ca đâu có gì thú vị đâu Út
- nhưng Đại ca đã hứa rồi, Đại ca là Đại ca hứa là phải giữ lời
- thôi được nếu Út muốn nghe
Ông chậm rãi rút một điếu thuốc gắn lên môi và châm lửa, hút vài hơi giọng ông trầm hẳn xuống
- Sau ngày ấy Đại ca trở lại Thành phố, sống cuộc đời lang bạt, làm đủ mọi chuyện và bất kể giờ giấc để cố quên đi dĩ vãng, được một thời gian Đại ca gặp lại một người bạn thân đang định mở vũ trường mời Đại ca về hợp tác và Dại ca làm quản lý cho vũ trường để mỗi đêm dưới ánh đèn màu trong những tiếng hát nức nở Đại ca lại càng buồn thêm; Út biết rồi đó, chân Đại ca là chân đi mà bây giờ bắt ngồi một chỗ lại mỗi đêm nghe những tiếng hát như xoáy vào tim mình cho nên đã nhiều lần Đại ca ngỏ ý với ngưởi bạn lá Đại ca ra đi nhưng bạn Dại ca năn nỉ quá nên Đại ca vẫn phải ở lại cho đến một đêm, phải một đêm ấy và trong đêm ấy Đại ca đã quyết định lại ra đi vì Đại ca gặp lại người ấy
- chị ấy có nói gì với Đại ca không ? cô gái vội xen vào
- không, vì Đại ca không muốn gặp mặt, cho nên khi nhìn thấy người ấy vừa bước vào cửa là Đại ca giao lại cho thằng đàn em phụ trách tiếp khách và Đại ca lui vào bên trong - Suốt đêm ấy Đại ca không hề chợp mắt, bao nhiêu những gì ngày xưa bỗng lại hiện về trong tâm tư Đại ca để rồi sau một đêm mất ngủ, sáng hôm sau Đại ca quyết định ra đi giao lại toàn bộ vũ trường cho người bạn trông coi
- rồi Đại ca đi đâu ? giọng cô gái buồn hẳn xuống như cô đang là người trong cuộc
- Đại ca về miền Tây, đầu tiên là Cần Thơ còn được mệnh danh là Tây Đô, đại ca đi hết các chốn từ Bình Thủy, Phong Điền, Hỏa Lựu, à Cần Thơ còn có bến Ninh Kiều nữa đó Út
- Đại ca biết nhiều qúa, Út chỉ nghe chứ chưa một lần đến, rồi sao nữa đại ca ?
- công việc làm ăn đang xuôi chèo mát máy thì một hôm sau bữa tiệc các bạn đại ca rủ nhau đi vũ trường và thật là một định mệnh, hình như cái định mệnh ấy hay đến trêu chọc đại ca ở khung cảnh vũ trường - Út biết không ? đại ca chạm mặt người ấy ...
- ồ !!! cô gái vội chồm lên và hai mắt mở to ....
- rồi đại ca lại trốn ????
- đụng mặt rồi làm sao còn trốn được nữa hả Út ? - vừa trả lời người đàn ông vừa mỉm cười
- vậy rồi sao đại ca ?
- thì Đại ca phải mời người ấy ngồi chung bàn, đến lúc ra sàn nhảy người ấy gục đầu vào vai đại ca khóc nức nở kể lại chuyện xưa
- Út nhớ rồi, ngày ấy vui quá phải không đại ca, hình như cô gái muốn phá tan nỗi u buồn trong lòng ngưởi đàn ông mà cô kính yêu nhất nên cất cao giọng vừa cười vừa nói :
- ngày đó chị ấy đang chở Út đi thì Đại ca không biết đang nhớ tới ai mà khi qua đường cũng không thèm dòm khiến chị ấy đụng phải đại ca trong lúc té xuống Út tưởng đại ca bị sao rồi, ai dè đại ca chẳng bị gì cả, chị ấy thì bị bể đầu, còn Út bị trẹo chân, trông đại ca lúc đó Út tức cười quá cứ lăng xăng lít xít và đại ca vôi đưa hai chi em vô bịnh xá, sau đó hàng ngày đại ca đều đến - chợt giọng cô gái vút lên cao thật nhí nhảnh
- nhưng chỉ có Út là sướng nhất, được một lúc tới hai người chiều chuộng, đi đâu Út cũng được đi theo, Út được tất cả những gì của hai người cộng lại; Rồi sao nữa đại ca ? kể tiếp đi, lúc đó chắc đại ca xúc động lắm ???
- đúng đó Út! đại ca cũng là người mà, lại là người mang vết thương chưa lành nữa nên lúc đó đại ca rất xúc động khi người ấy kể chuyện mình bây giờ, người ấy nói : " khi bỏ đại ca ra đi một thời gian sau mới thấy mình lầm lẫn và bây giờ người ấy khổ thật nhiều phải đi làm để nuôi một thằng đàn ông ăn bám suốt ngày chơi bời nhậu nhẹt ....."
- rồi đại ca tính sao ???
- tính gì nữa Út ! mặc dù trong tim đại ca vẫn còn máu nóng nhưng đại ca đã gác kiếm qui ẩn giang hồ, cộng thêm người ấy giờ như ván đã đóng thuyền rồi đại ca lấy tư cách gì mà can thiệp được - Tuy nhiên đại ca cũng buồn không ít để đêm đó vế lại thức trắng một đêm, rồi hôm sau đại ca lại từ bỏ ra đi, đại ca muốn quên những gì quá khứ, đại ca lại lao vào công việc để tìm quên và để cố quên
- đại ca đi đâu ? tiếng cô gái thật nhỏ nhẹ
- đại ca đi xuống Kiên Giang, qua Hà Tiên một thời gian rồi lên Long Xuyên sau đó lên Châu Đốc; tại Châu Đốc đại ca ở lại lâu nhất vì nơi đây làm ăn được - Những công việc bận rộn khiến đại ca cũng khây khỏa và lẵng quên dần cho đến mấy lúc gần đây đại ca bị thất bại mấy phen để đại ca phải suy nghĩ lại, đại ca nghĩ chắc mình đã già rồi không còn xông xáo được như xưa, nay chắc ông trời bắt mình phải về ở ẩn và trong lúc suy nghĩ đó đại ca lại chợt nhớ về cái thị trấn bé nhỏ này đây, vì ở nơi đây đại ca còn có một cô em bé nhỏ, thế là đại ca thu xếp tất cả để trở về và cũng còn may mắn vì em vẫn còn ở đây
Mặt trời đã chếch về tây, khu đồi trà đã bắt đầu nhập nhòa trong bóng tối
- thôi về Út ơi ! trời sắp tối rồi
- dạ đại ca

*
* *

Sau đó ông mua một căn nhà nhỏ cuối thị trấn, có con đường dẫn lên những đồi trà trong vùng, ông nhất quyết không đến ở chung với cô gái vì ông muốn tự do. Hàng ngày ông đến phụ với Út trông coi cửa hàng và trong những thì giờ rảnh rỗi ông lang thang khắp các đồi trà, đôi chân ông vẫn đưa ông đi vào những cuộc lãng du nhưng trong thâm tâm ông tự nhủ
- mình sẽ chọn thị trấn này cho đến hết cuộc đời

bienchet
viết xong ngày 16 tháng 6 năm 2003
tại Houston - TX - USA

Không có nhận xét nào: