Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2008

Thiên Thủ Quan Âm

THIÊN THỦ QUAN ÂM

Hay

NHỮNG CÁNH ÉN XÂY DỰNG MÙA XUÂN


Tôi không là Nhiếp ảnh gia, không là Họa sĩ để có những tấm ảnh, bức tranh cảm động; Tôi không là Nhà văn, hay Thi sĩ để có những áng văn chương hay dòng thơ nói lên cảm súc lúc ấy của tôi. Tôi chỉ là một người thợ thật bình thường với thới gian từ 10 đến 12 tiếng mỗi ngày đánh vật bên cỗ máy, thế thì tôi viết gì đây???.

Thì thôi những chữ đầu tôi xin viết về cái tôi đáng ghét của tôi một chút. Gia đình tôi đến định cư tại Hoa Kỳ vào năm 1990 sau hơn 15 năm sống trên quê hương Việt Nam dưới một chế độ mà người dân oán ghét cũng như Thế giới đã quăng cái chủ nghĩa quái đản này vào thùng rác. Khi đó tôi mang một tâm trạng rất bảo thủ hay nói một cách khác là quá khích, vì kể từ lúc đó tôi không hề giúp đỡ ai tại quê nhà, tôi quan niệm gởi về làm gì những đồng đô la thấm toàn mồ hôi, thậm chí có khi là máu của tôi để những người bên quê nhà không được sài bằng đô la mà phải đổi ra đồng tiền Hồ âm phủ không có gì bảo chứng.

Suốt hơn 15 năm tôi phải sống dưới một chế độ dối trá, cho đến khi định cư tại nơi đây hàng ngày đọc trên các báo chí tiếng Việt phát hành tại địa phương cũng vẫn đưa tin về những sự lóc lừa gian dối tại quê hương tôi, chế độ đã đưa cả một dân tộc tôi đến con đường lừa dối lẫn nhau, con giết cha để cướp của, vợ lừa dối chồng v.v....

Cho đến một hôm khi biết sử dụng computer tôi tham gia một số diễn đàn và tình cờ vợ chồng tôi quen được một chị Việt Nam hiện định cư tại Pháp, chị đang làm việc cho Bộ Xã Hội của Pháp, sau những lần chuyện trò bằng phone với nhau chị kể cho vợ chồng tôi nghe về những sự việc vẫn đang xảy ra tại quê nhà trong những lần chị đi công tác, chị kể đến những nỗi thống khổ của người dân, chị kể đến những sự xa hoa của những cán bộ tư bản đỏ, có chuyện chị kể như sau : "Một lần chị về để khánh thành một trường học do qũy viện trợ của Chánh phủ Pháp, chị nói trường lớp thật khang trang, bàn ghế, các học cụ đầy đủ, chị thật mừng, nhưng một thời gian sau chị lại trở về để dự lễ khánh thành một trường học khác gần đó, sau lễ khánh thành chị không nói cho chính quyền địa phương biết mà chỉ lẳng lặng bảo tài xế chở chị về thăm ngôi trường mà chị có tham gia lễ khánh thành trước đó không lâu, khi đến nơi chị hỡi ơi vì trường học chỉ còn cái mái, tất cả bàn ghế học cụ đều biến mất, tôi nói đùa với chị là chắc người ta chở qua ngôi trường mà chị mới dự lễ khánh thành đó, chị im lặng không trả lời, tôi bèn hỏi tiếp, sao chị biết vậy mà vẫn còn mang qũy viện trợ về Việt Nam chị vậy?, chị trả lời, tôi cũng biết khi viện trợ cho Việt Nam thì mấy ông trên đã chia chác số tiền viện trợ lên đến 90 phần trăm, người dân chỉ còn được 10 phần trăm mà thôi, nhưng anh biết không? nếu mình không lấy thì Chính phủ Pháp cũng viện trợ cho nước khác, cho nên mặc dù biết là số tiền đó chỉ đến tay người dân có 10 phần trăm thôi nhưng tôi cũng phải lấy, vì dù gì dân cũng còn được hưởng 10 phần trăm còn hơn để chính phủ Pháp viện trợ cho nước khác.

Từ đó ý tưởng của tôi lung lay, tôi thôi không còn quá khích nữa mà bắt đầu cũng tham gia vào một số công việc từ thiện của các tổ chức nhưng cũng chỉ là âm thầm như mua vé nhưng không bao giờ tham dự, hay mang số tiền ít ỏi mình dành dụm được đến các tờ báo địa phương góp lại cứu giúp những đồng hương còn nghéo khó tại quê nhà

Cho đến lần này, khi vợ chồng tôi đang sinh hoạt tại diễn đàn Tao Ngộ, tôi có post tin tức về Lễ Hội Mẹ Hiền Quán Thế Âm tại Trung Tâm Phật Giáo Chùa Việt Nam - Houston - TX, thì chị Vũ Thị Thịên Thư cho tôi biết là Thiền Tự Chân Nguyên đang phát động bữa cơm gây qũy cho Chương trình Cánh Diều Tuổi Thơ, tôi vào xem thì thấy người post bài là chị Hiền Vy mà tôi có biết vì chị đang là Xướng Ngôn viên cho Đài Phát thanh Little Saigon Radio tại Houston. Lúc đầu tôi nghĩ thì thôi mình cứ đi mua vé và cũng như những lần trước là sẽ không tham dự, nhưng khi đến Nhà sách Tịnh Luật mua vé, cầm chiếc vé trên tay tôi thấy tấm vé của mình mang số 660, tức là đã có 559 tấm vé đã được bán ra (một con số kinh khủng) từ đó trong đầu tôi bỗng tò mò muốn biết tổ chức này sao bán được nhiều vé thế, thứ nữa là tôi sẽ cầm máy hình đến để tìm chị Hiền Vy chụp lén một tấm hình sau đó sẽ đưa lên diễn đàn Tao Ngộ để chị Hiền Vy bất ngờ chơi (tôi gìa rồi mà vẫn còn tinh nghịch như thế đó).

Ngày Chủ nhật tôi ở nhà (8 tháng 4 năm 2007), còn vợ tôi (BBNB) phải đi làm, khoảng hơn 3 giờ cô ấy gọi về nhắc tôi là đã sửa soạn đi chưa, tôi trả lời hãy còn sớm, nhưng khi cúp phone thì tôi sửa soạn ra đi.

Đến nơi việc đầu tiên đập vào mắt tôi là quang cảnh thật đơn sơ, chỉ có tấm biểu ngữ mang nội dung "Chương trình Bảo trợ Cô nhi VN Cánh diều Tuổi thơ" để cho Quan khách biết, ngoài ra không có gì khác, không một bình bông, không một loại trang tri nào có tính cách hình thức, tôi thầm nghĩ thật khâm phục thay những tấm lòng của Ban Tổ chức, họ đã biết tiết kiệm tối đa những chi phí không cần thiết để gom góp thật nhiều số tiền (ngoài chi phí ẩm thực) còn lại gửi về cho các em cô nhi tại quê nhà, Cảm động nữa đã đến với tôi khi nhìn các cụ cao niên cố lê tâm thấn còm cõi, hay chống gậy để đến tham gia buổi cơm chay gây qũy, ngoài các cụ cao niên là những thành phần sồn sồn như tôi và một số đông các em cón trẻ.

Bước vào cửa tôi trông thấy một phụ nữ mặc chiếc áo dài màu nâu đứng bên một cô bé khoác chiếc áo ấm dài màu trắng, tôi hỏi :
- Xin lỗi có phải chị trong Ban Tổ chức?
Chị trả lời :
- Dạ không, tôi chỉ phụ giúp ở đây thôi.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, tôi hỏi :
- Xin lỗi có phải chị là chị Hiền Vy?
- Sao anh biết?, vẫn nụ cười trên môi chị trả lời
- Nghe giọng chị hàng ngày trên đài phát thanh nên tôi biết, tôi trả lời
Chị lại cười, và hỏi tôi, xin lỗi anh tên là gì, tôi trả lời tên tôi cho chị biết và nói thêm:
- Chương trình mời 4 giờ mà giờ này vẫn chưa đông đủ quan khách.
- Không từ 4 giờ đến 5 giờ là để cho đồng bào gặp nhau có dịp tâm sự
Sau đó mặc dù chưa quen nhau nhiều lắm nhưng chị cũng cho tôi biết, ngoài nhiệm vụ Xướng Ngôn Viên cho Đài Little Saigon Radio chị mới có hợp đồng làm Đặc phái viên cho Đài Á Châu Tự Do tại Houston, chị nói.
- Đối với Hiền Vy thì không cần gì thêm nữa, nhưng công việc này sẽ tăng thêm thu nhập cho Hiền Vy để làm công việc từ thiện.(thật là cao qúy)

Tôi đứng nói chuyện với chị một lúc và xin chị chụp một tấm hình, chị cười đồng ý và đứng sát lại với con gái để cho tôi chụp hình.

Sau đó chị rời chỗ để đi làm công việc của chị, còn tôi loanh quanh đi vào bên trong chụp mấy tấm hình, trong lúc thơ thẩn tình cờ tôi gặp bác gái là xui gia với mẹ vợ tôi, gia đình bà có đặt một bàn tại đây, tôi đến ngồi chung với gia đình bà.

Khoảng 5 giờ 5 phút tôi phải lên Chùa Việt Nam rước thằng còn trai đang sinh hoạt Gia Đình Phật Tử tại đây, gần 6 giờ tôi trở lại nhà hàng thì chương trình đã bắt đầu, lúc tôi bước vào Ca sĩ Kim Loan đang hát, tôi đến chụp một tấm hình, sau Ca sị Kim Loan là Ni Sư Trưởng Thiền Tự Chân Nguyên lên tường trình hoạt động của Chương trình bảo trợ các em cô nhi tại Việt Nam có tên Cánh Diều Tuổi Thơ, lời Sư cô thật đơn sơ giản dị, Sư cô không cầm một tờ giấy nào thế mà Sư Cô nhớ hết tất cả các hoạt động từ trước đến nay, năm nào, bảo trợ cho Chùa nào, số lượng các em được bảo trợ là bao nhiêu, trong lúc nói Sư Cô nói đến 3 điều quan trọng trong Đạo Phật đó là thứ nhất bảo tồn Phật Pháp và thứ ba là hạnh Bố thí, Sư cô cho biết là người có về Việt Nam thấy hoàn cảnh các em thật thương tâm và người có hứa khi về lại Hoa Kỳ sẽ xúc tiến công việc từ thiện này. Sư cô nói "Bần cùng sinh đạo tặc" các em ở gần Chùa vì quá nghèo nên phải đi ăn cắp, ăn cắp của Chùa trái cây, ăn cắp giày dép thậm chí túi xách của Phật tử khi về lễ Chùa, mặc dù Chùa có tổ chức các em lại thành đội ngũ Gia Đình Phật Tử, dạy Giáo lý, nhưng chỉ dạy xuông mà bụng các em đói thì làm sao được, cho nên người kêu gọi sự thiện tâm của qúi đồng hương, đồng bào Phật tử đóng góp để nuôi sống các em, giúp các em sau này trờ thành những người có ích cho xã hội vì tương lai dân tộc là nằm trong tay các thế hệ thanh thiếu niên hiện nay. Trong lúc tường trình, Sư Cô có tán dương công đức đến một người đã đến với Sư Cô và tình nguyện, đồng thời kêu gọi những người mà chị quen biết để bảo trợ cho Chương trình Cánh Diều Tuổi Thơ, đó là chị Hiền Vy.

Lời nói của Sư Cô thật đầm ấm, thật khoan thai đã đi vào lòng từng người có mặt, tôi trông thấy họ, từ các cụ cao niên xuống tới các em thanh thiếu niên trong lóng họ là lòng quảng đại của Mẹ hiền Quan Âm, những ánh mắt của họ là ánh mắt Quan Âm, trên môi họ là những nụ cười Quan Âm và bàn tay họ là những bàn tay Quan Âm.

Xin được cảm ơn Qúy Thượng Toạ, Đại Đức, Qúy Sư Cô đang sống trong nước, qúi vị là những cánh én đang cố gắng vỗ cánh để xua đuổi đêm đông lạnh lẽo mang ánh xuân về cho các em mồ côi đang chịu cảnh cơ hàn

Xin được cảm ơn Sư Cô Trưởng Thiền Tự Chân Nguyên cùng các Sư cô, quí vị cũng là những cánh én đang hiệp lực cùng các cánh én đồng hương, đồng bào Phật tử vẫy cao những đôi cánh thổi về quê hương những dòng hơi ấm mang lại tình thương đến các em còn chịu nhiều bất hạnh.

Xin được cảm ơn Ban Tổ chức, qúi vị là những cánh én âm thầm nhưng quyết vỗ cánh không mệt mỏi để tiếp sức tiếp tay là cánh tay trung gian giữa các Sư Cô Thiền Tự Chân Nguyện và qúi đồng hương, đồng bào Phật tử cùng chung lòng xây dựng mùa xuân trên quê hương.

Xin cho vợ chồng tôi được làm hai hạt bụi nhỏ bám vào những cánh én dũng mãnh, tinh tấn đang thổi về quê hương để các em thơ mồ côi trong từng ánh mắt cũng sẽ có được ánh mắt Quan Âm, trong từng nụ cười cũng có nụ cười Quan Âm và những bàn tay cũng sẽ là bàn tay Quan Âm để sớm đưa đất nước đến một ngày mai tươi sáng


Nam Mô Hoan Hỷ Tạng Bồ Tát Ma Ha Tát

Viết tại Xứ Hoa Hồng
đêm 9 tháng 4 năm 2007
bienchet&bupbenhatban

Không có nhận xét nào: